Mưa nặng hạt rơi xuống vai em, thấm dần từ tóc em,da em, mưa lăng từ khóe mắt xuống môi em…
Em ko khóc đâu, mưa đấy anh ạ…
Nhưng anh ơi,vị của những giọt mưa năm nay đã khác nhìu so với những giọt mưa của 2 năm qua.
Mưa gắng với cuộc đời em,anh nhỉ.
Em gặp anh trong chiều mưa ấy ko thể nào quên, em đã rất thix anh từ giây phút đó,nghĩ lại thật pùn cười,chỉ là 1 ánh mắt của 1 thanh niên đeo đàn trên vai đang vội vã tìm chỗ trú mưa mà làm em rạo rực.Lần đầu đấy anh ạh.Anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng trong suy nghĩ của em trong suốt 2 năm qua. Em mơ mộng, em đã hy vọng, đã xây dựng trong tim mình một tương lai hạnh phúc.
Nhưng rồi tất cả biến mất, mọi thứ sụp đổ chỉ trong 1 cơn mưa.Đó là mùa mưa lạnh giá nhất trong đời em, anh biết ko? Từng giọt mưa làm tay anh lạnh toát, làm màu đỏ đọc ác ấy cứ lan tận ra cuối con đường.
Em chẳng thể làm gì. Tại sao anh lại làm thế với em? Sao bắt em nhìn mắt anh khép lại, bắt em cứ nắm lấy bàn tay anh — cứ buông dần ra? Mãi mãi mất anh là điều em chưa từng nghĩ đếnVậy nghĩ sao, em vẫn phải cố sống vớ cả thế giới, có mọi thứ trừ anh?
Em đã yêu mưa, rất yêu. Mưa đemanhđến bên em. Em vẫn yêu mãi những chìu anh dẫn em đi tắm mưa, ướt nhẹp. Em vẫn yêu mãi những ngày mưa anh cầm ô đứng trước cổng trường. Em yêu mỗi lúc anh lau nước mắt cho em, yêu câu nói của anh : “Anh thích nhìn thấy nắng trên khuôn mặt em hơn”.Những lúc ấy em vẫn muốn mưa mãi để anh mãi bên em, nhẹ nhàng và thương em như thế…
Em sợ phải nhìn những chiếc ô nhấp nhô trên đường – những chiếc ô dành cho 2 người, em sợ sấm, sợ tiếng lá cây trong mưa.
Sợ cái ướt nhẹp khi trời mưa, em sợ tất cả những gì liên quan đến mưa.
Ngày mọi người tiễn anh đi, em đã ko đến. Mọi người nói em là đồ máu lạnh. Vâng,đúng rồi, kể từ ngày mưa đó, tim em lạnh, máu em lạnh.
có anh sự ấm áp cũng rời bỏ em, em đã ngồi yên, co mình dưới khung cửa sổ, em ko mún nhìn ra bên ngoài.
Trời đang mưa tầm tã…
Tiễn đưa anh…